Diễn đàn THCS Lê Ngọc Hân - Mỹ Tho
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

cam nghi ve thay co

Go down

cam nghi ve thay co Empty cam nghi ve thay co

Bài gửi  pengocyen_297 29/11/2011, 14:40

Cảm nghĩ về thầy cô giáo
Biên soạn
: Đoàn Minh Thiện
“Trẻ em hôm nay thế giới ngày mai”
Vâng,đúng như lời Bác Hồ đã nói trẻ em là chủ nhân tương
lai của đất nước nhưng ai sẽ là người dìu dắt các em từ
những cậu cô bé trở thành chủ nhân của đất nước vào ngày
mai.Ngoài các bâc phụ huynh,những ngướ sinh thành thì
hình ảnh của các thầy cô là không thể thiếu như câu:
”Sang sông phải bắc cầu Kiều
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy”
Mỗi người thầy người cô có vai trò vô cùng quan trọng đến
tương lai của đất nước.Từ hồi mẫu giáo ta được các thầy cô
dạy hát, học múa,dạy cách ứng xử, làm người. Rồi lên lớp
một lại được thầy cô uốn nắn cho từng chữ một.Rồi mai đây
có lớn hơn có chững chạc hơn thì các thầy cô vẫn mãi bên
cạnh giúp đỡ ta.Thầy cô cũng giống như nhưng người lái
đò,đưa chúng ta cập đến những bến tri thức để rồi cứ sau
mỗi chặng đường ta lại được mở rộng kiến thức.Vì thế đã có
biết bao bài thơ, bài hát ca ngợi nghề nhà giáo nhưng có bài
nào thể hiện hết được công lao to lớn của các thầy các
cô.Nhưng các bạn đã đền đáp nó như thế nào.Tặng quà
ư?Không tôi không nghĩ như vậy. Việc học tập tốt,nghe lời
kính trọng thầy cô là món quà lớn nhất và kính trọng nhất
đến các thầy các cô giáo.
NHỮNG ĐIỀU SỢ
& KHÔNG SỢ CỦA TUỔI TEEN
Tôi không sợ điểm thấp bài kiểm tra
Tôi chỉ sợ con người không trung thực
Tôi không sợ mình một lần vấp ngã
Tôi chỉ sợ không đủ sức vượt qua
Tôi không sợ bị chê trách dèm pha
Tôi chỉ sợ mình kiêu hãnh với lời khen ngợi
Tôi không sợ những ngọn núi phải leo
Tôi chỉ sợ mình nhát gan nhụt chí
Tôi không sợ bước tiến của đoàn quân
Tôi chỉ sợ chính mình quay lưng lùi bước
Tôi không sợ đời tôi nhiều giông tố
Tôi chỉ sợ mình thiếu can đảm đứng lên
Tôi không sợ đối mặt với tối tăm
Tôi chỉ sợ những khoảng tối trong lòng
Tôi không sợ những lừa lọc xung quanh
Tôi chỉ sợ tôi tự lừa dối chính mình

Trong cuôc đời xin được học cách sợ
Biết sợ cái gì để thành nhân thành người
Biết không sợ cái gì không đáng
Người dũng cảm không phải là người không có nổi sợ
Nhưng là người biết đối mặt với cái đáng sợ
Và ung dung bước qua cái đáng sợ để tiến lên.
Bình Tâm( Teen 8x)
Câu chuyện về một người thầy
Cập nhật: 22/09/2007 - 02:01 - Nguồn: DanTri.com.vn
Khi He chu
ẩn bị tiến đến một
tương lai
tươi sáng hơn, hàng
chục dân làng kéo đến nhà anh. Họ van xin trong nước mắt
rằng anh hãy ở lại dạy dỗ con cái họ tại ngôi trường cấp I ở
địa phương, nếu không con cái họ sẽ không có thầy dạy.
Năm 1978, He Meiji là người duy nhất có học trong
làng khi anh trở về nhà trên mi
ền núi Kuzhu phân ranh
hai tỉnh Hồ Nam và Tứ Xuyên (Trung Quốc) sau khi
tốt nghiệp trung học. Anh quyết định thoát ra khỏi
vùng núi hẻo lánh và cái nghèo.
He nhận được giấy mời vào làm tại phòng tài chính
huyện. Nhưng khi anh chuẩn bị tiến đến một tương lai
tươi sáng hơn, hàng chục dân làng kéo đến nhà anh. Họ van xin trong nước mắt rằng
anh hãyở lại dạy dỗ con cái họ tại ngôi trường cấp I ở địa phương, nếu không con cái
họ sẽ không có thầy dạy.
Cuối cùng anh xé tờ giấy báo nhận việc và bắt đầu dạy học tại Trường tiểu học Hữu
Ngh
ị bị bỏ không bốn năm qua. Trong những năm đầu tiên, He tự làm phấn, thước kẻ,
xà ngang tập thể dục và các dụng cụ giảng dạy cần thiết khác, đốn củi để thắp sáng
phòng lớp không cửa sổ...
Để tạo môi trường học tập tốt hơn cho học sinh, He xin phòng giáo dục địa phương
Thầy He Meiji dạy học tại Trường
tiểu học Hữu Nghị ở huyện Baijing,
tỉnh Hồ Nam.
xây dựng một ngôi trường mới. He nhận được 200 nhân dân tệ (khoảng 400.000 đồng
VN) cho dự án này năm 1983. Số tiền ít ỏi chỉ đủ cho anh mua gạch và ngói, cho nên
anh và một số dân làng phải tự mìnhđốn cây, cưa gỗ làm ván và tìm kiếm những vật
liệu khác.
Ngày 16/8/1983, trong khi dùng búa ch
ặt cây, He sơ ý chém vào cánh tay phải của
mình. Khi dân làng đưa He đến bệnh viện ở thành phố gần nhất và gom góp đủ tiền để
chữa trị cho anh thì vết thương đã bị hoại tử đến độ các bác sĩ phải cắt cụt cánh tay của
anh.
Mất cánh tay, He tập viết và dạy học bằng tay trái. Vào mùa đông, He cõng các học
sinh nhỏ đi qua những lối đi cheo leo trên núi, và vào mùa hè, He vào rừng bắt rắn bán
lấy tiền giúp các học sinh nghèo. Mặc dù lương của anh không hơn 100 nhân dân
tệ/tháng, nhưng anh vẫn ki cóp giúp đỡ hơn 200 học sinh với số tiền lên đ
ến 8.400 nhân
dân tệ.
Hiện nhiều học trò của He đã xa rời vùng núi, và người giáo viên 54 tuổi này rất hãnh
diện vì một trong số các học sinh của anh đã trở thành giáo sư đại học.

pengocyen_297

Tổng số bài gửi : 20
Join date : 24/11/2011

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết